Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

Zời ơi học bài đi chớ
ko học thf bằng khá xin việc ko đcmô
:((

Thứ Ba, 12 tháng 6, 2012

Hiaz
Mình đang muốn viết
muốn viết muốn viết có vậy thôi à
vậy mà wp ko vào đc là sao
thôi mình viết trong bbg cho đỡ nghiền zậy
Hôm nay nóng
đi làm pastp bị sai tên
ức chế
Nó vẫn lại tiếp tục lơ
treo nick face và cứ treo đến hết ngày
bưa lắm rồi đó
t mà là boy thì chủ động lâu rồi
mà ko chủ động có nghĩa là chán rồi =))


hiaz
mình hạn chế ko vào face nó để đỡ đau lòng hơn
hic
mình làm j sai chứ mà đống hormon nó hành hạ mình dữ nè vậy trời

Fiction 


Author: Pencil (gi “Bút chì” : ) )

Pairings: Yunjae

Rating: 13+

Disclaimers: tí toáy nguch ngoc

viết viết


gôm gôm…
ty ty :”>



Tôi học ở một trường nghệ thuật đặc biệt. Những học sinh ở đây đều là những hạt giống tài năng. Có người đã từng đi thi quốc tế và đạt nhiều giải cao, có người là ca sĩ teen từng tham gia đóng phim từ nhỏ. Tất cả họ khi vào đây đều có ước mơ và mục đích về sự nổi tiếng. Tôi khác họ. Chỉ đơn thuần là tôi thích chơi piano nên ông ngoại đã khuyên tôi nên thi vào đây. Sau này tôi cũng chỉ muốn làm một thầy giáo dạy piano mà thôi. Và ung dung tự tại đi khắp mọi nơi, đến vùng đất của những bản sonata vĩnh hằng.



Tôi đã vào học hơn nửa học kì. Ngoài những môn nghệ thuật thuộc từng chuyên khoa ( như tôi đang học là piano) thì chúng tôi cũng phải học các môn khoa học khác. Có lẽ gây hứng thú với tôi nhất là Thiên Văn học. Giáo viên dạy môn này là một cô giáo người Nhật - cô Minako. Lớp học Thiên Văn đặc biệt nằm ở  căn phòng tường 3 mặt bằng kính nằm trên tầng 2. Đây là dãy phòng học cũ, màu rêu của tường bao ngoài và 1 mặt phủ kín dây thường xuân. Nhưng trong phòng toàn bộ đều sơn trắng rất tinh khiết.



Trước mỗi giờ học tôi đều đến sớm hơn mọi người, ngồi cạnh của sổ cuối lớp và nhìn quang cảnh khuôn viên trường từ đây. Trường Winter Rose nằm trên 1 ngọn đồi thấp. Giờ là tháng 1 nên màu tuyết trắng đã dần nhường lại cho những màu non xanh tận xa sau dãy núi. Từ tầng 2 này nhìn xuống dưới là 1 khu đất trống.



Chà !Hôm nay đặc biệt đây. Có lẽ tôi đã phát hiện ra cái gì đó. 1 khu vườn nhỏ nép sau hàng rào gỗ mục mà bình thường rất khó thấy. Cuối giờ đến đó thử xem!



Hóa ra khu vườn nhỏ có thể đi ra từ phòng tập piano cũ. Tiếc là giờ nơi đây đã trở thành nhà kho cất những cây đàn cũ không thể sửa chữa được. Nhưng quả là nơi thú vị với một người thấy lạc lõng trong những học sinh nổi tiếng ở đây như tôi.



Sau đó, mỗi buổi chiều sau giờ học tôi đều ghé thiên-đường-nhỏ để chơi đàn và sáng tác. Tôi vốn không có động lực lớn, cũng không chịu nhiều áp lực nên học hành chỉ ở mức độ bình thường. Đôi khi tự hỏi có phải cuộc sống “bình bình” vậy có nhàm chán quá không.


Chơi chán tôi vác cặp lên vai và về nhà.


Băng qua khoảng sân rộng hình hoa tuyết đến cánh cổng sắt, giơ tay chào kiểu nhà binh quen thuộc với bác bảo vệ như mọi hôm:


-         Cháu về đây! Bác chưa về ạ?

-         Ồ, Jaejoong à. Cháu có thấy Yunho trong đó không?

-         Ai cơ ạ?

-         Jung Yunho trường mình, cháu không biết cậu ta à? Cháu giúp bác tìm Yunho ra ngay nhé, sắp đến giờ đóng cửa rồi.

-         Vâng ạ.

Jung Yunho, học sinh nổi bật với ngoại hình sáng sủa, bảng thành tích tốt và cả tá huy chương các cuộc thi Mĩ Thuật Quốc tế. Ồ, có khi nào mình nên lấy cậu ta làm mục tiêu để chấm dứt chuỗi ngày bình bình này không nhỉ. Hay đấy, aha!



Mà cậu ta làm cái gì vào giờ này chứ!!!



Mà trường mình đâu phải là nhỏ để tìm người đâu.



Sắp đến giờ ăn tối ở nhà rồi.



Ngay lúc đi qua ngã rẽ góc cầu thang tôi nghe có tiếng động. Bình thường thì không ai dùng cái cầu thang này vì nó quá cũ, nhưng vì nó kết cấu xoắn ốc cổ điển và đẹp mắt nên nhà trường giữ lại. Hiếm lắm mới thấy những đường cong uốn mình của nó trong ráng chiều tà ẩn hiện thế này, tôi dường như quên hẳn tiếng động lúc nãy.



-         Này!

-         …

-         Lên đây!

-         …



Khi tôi ngước lên thì trên bậc cầu thang có 1 người đang ngồi nhưng vì ngược sáng nên tôi không nhìn rõ mặt người đó. Nắng hắt ngược màu vàng cam ấm áp phía sau mái tóc xanh xám. Bộ đồng phục lấm lem với cái cặp da rách đeo hờ hững bên vai. Sau đó, một cánh tay đưa lên vẫy vẫy.

-         Jung Yunho?

-         Ừ

-         Về nhanh đi, sắp đóng cửa.

-         Lên đây

-         Gì?

-         Baily a *vẫy vẫy*


-         Xoay người lại!

-         Hả?

Cái gì đó đổ ập lên lưng tôi làm tôi suýt nữa mất thăng bằng.


-         Cẩn thận chứ! Chân tớ bị đau rồi, cậu cõng tớ đi.Ra khỏi cổng trường thôi cũng được.
-         ...


Tôi cõng Jung Yunho ra lại khoảng sân hình hoa tuyết, băng về phía cổng. Suốt quãng đường cậu ta hỏi tôi liên tục

-         Cậu tên gì?

-         …

-         Cậu học lớp nào vậy?

-         …

-         Sao giờ này còn ở đây?
-         …

-         Mấy giờ rồi nhỉ?


Ầy, vâng. Cậu ta rất nặng, lại còn liên tục ngọ nguậy trên lưng tôi. Sân trường mới tan tuyết rất trơn và dễ trượt. Và tất nhiên tôi bị xìa 1 phát. Nhưng vẫn giữ được nên không bị ngã. Tôi đứng lại một lát rồi mới tiếp tục bước. Sau đó cũng không thấy cậu ta hỏi gì nữa. Kì thực tôi không phải không muốn trả lời cậu ta, nhưng cứ hễ gặp người lạ là lưỡi tôi ríu lại và thường không nói ra mà chỉ trả lời thầm trong đầu. Ông tôi nói rằng không phải chứng rối loạn ngôn ngữ gì đó mà tôi tự tìm hiểu trên mạng rồi tự chuẩn đoán cho mình. Đơn giản là tôi sống 1 mình quá lâu nên chưa thích ứng kịp với mọi người thôi. Bố mẹ tôi thường đi công tác nước ngoài và tôi sống với ông bà ngoại. Năm năm trước bà tôi bị bệnh mà qua đời. Tuy  rằng tôi và ông vẫn thường chuyện trò nhưng ông tôi cũng sống rất nội tâm, không khoáng hoạt như bà tôi.



-         Ồ sao vậy Yunho, cháu bắt Jaejoong phải cõng cháu à?


Bác bảo vệ cười khi thấy chúng tôi.



-         Bác Kang, chân cháu bị đau đành làm phiền Jaejoong ạ

-         Cháu về trước.



-         Jaejong cõng tớ ra trạm xe buýt luôn à. Cảm ơn cậu!

-         …

-         Cậu tên là Jaejoong à

-         …

-         Mà cậu học lớp nào vậy?

-         …

-         Sao giờ này còn ở trường?

-         …
-         Ay~Mấy giờ rồi nhỉ?

-         …



Xe buýt giờ này không còn chuyến nào cả. Tôi để cậu ta ngồi trên ghế chờ.



-         Nhà ở đâu vậy?

-         Cậu chịu nói rồi? Nhà tớ phải đi qua 3 trạm về phía Nam


Cậu ta cười tít mắt khoe hàm răng lộn xộn ra trông vui mắt thật.


-         Giờ này thì chịu rồi.Lên đi! Về nhà tui lấy xe đạp

-         ...

-         Hay là ngồi đây đợi tui đạp xe quay lại

-         Áo Jaejoong ướt hết rồi. Lần đầu tiên gặp người đáng yêu như cậu.

Tối đó tôi đạp xe chở cậu ta về, về đến nhà cũng là 10 giờ, ông tôi đã đi ngủ. Trong bếp còn phần cơm ông để dành. Tệ quá, hôm nay lại để ông nấu rồi. Ngày mai phải về sớm hơn.